Author: Haru.Ryu.
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi mà thuộc về Amano - sensei.
Grenres: Shounen-ai, humor, romance.
Warning: OOC.
Rating: T.
Pairing: 6927 và 1827 fan service.
Status: Complete.
A/N:
+Fic này viết tặng anh 69 và sếp MaR của tớ - tuy có nghiêm khắc nhưng là một người năng nổ, vui tính, dễ thương và thân thiện. Chúc mừng sinh nhật cả hai >x<
+Đây fanfic đầu tiên tớ viết và fanfic cũng không phải sở trường của tớ nên vẫn còn nhiều sai sót từ nhỏ đến lớn, mong các bạn thông cảm. Cảm ơn đã ghé qua ^^~
Beloved
~oOo~
Chap 1: Giai đoạn một “ngoan ngoãn là phải biết tắm chung, thay đồ chung…”
Sawada Tsunayoshi là một thằng bé dễ thương và ngây thơ, nhưng đó lại là cái cần có của một thằng bé trong sáng.
Buổi chiều tại trường Namimori thật yên bình. Công việc tiếp theo sau giờ học của Tsuna sẽ là về nhà nghỉ ngơi và ăn cơm má nấu. Mấy hôm nay được Reborn “thả” nên thằng bé có thể thảnh thơi đôi chút. Vừa bước tới cổng trường, Tsuna đã bị chặn lại bởi Mukuro.
-Tsuna chiều nay qua nhà tôi đó.
-Có chuyện gì vậy? Tôi phải về ăn cơm.
-Cha mẹ cậu giờ đi du lịch cả rồi, muốn về cũng không được đâu. Họ gởi cậu cho tôi rồi. Bây giờ sống chung một nhà phải biết ngoan ngoãn đấy, Tsuna.
Thảm cảnh, ba mẹ đi du lịch mà không nói với thằng nhỏ. Mà cái chuyện gửi nó đi đâu sao không gửi vể ngoại, về nội như người ta mà lại gởi cho Mukuro chứ. Nhìn cái vẻ thích thú ra mặt của Mukuro cũng đủ biết những chuyện gì có thể xảy đến với thằng nhỏ mới lớn như nó rồi.
-Tsuna, vì chúng ta sẽ sống chung nhà với nhau nên cậu cần biết một số quy tắc. Để tiết kiệm điện nước chúng ta sẽ tắm chung, ăn chung, thay đồ chung. Những gì của tôi nói cậu phải nghe, đó là thể hiện sự ngoan ngoãn đấy.
Thằng bé gật gù, àhm uhm, đã sống chung thì phải biết ăn chung, tắm chung… Mà tắm chung thì … Còn thay đồ chung thì … Thôi không nghĩ nữa, dù sao thằng bé cũng cần một nơi chốn trong thời gian ba mẹ nó du lịch. Mọi chuyện muốn tới đâu thì tới.
-Tsunayoshi – kun, tôi lớn hơn cậu nên phải gọi bằng anh xưng em, nhớ đó.
Dạo gần đây, anh hay nói với thằng nhỏ câu đó mà ánh mắt anh khi nói lại rất kì lạ. Vui không ra vui, thích thú chẳng ra thích thú. Nhưng thây kệ, phận mình nhò tuổi hơn nên thằng bé cũng ngoan ngoãn gật đầu. Không sao không sao, mình cũng nhỏ hơn cơ mà.
Nhưng từ sau ngày đó thằng nhỏ luôn cảm thấy bất an và hay đỏ mặt. Như hôm nay chẳng hạn, anh dẫn thằng bé đi chơi sở thú, tới cái chuồng khỉ. Phải nói là thằng bé đã vô cùng gan dạ khi ráng chúi đầu vô để nhìn kĩ con khỉ đang ăn chuối và lẽ nhiên nguyên cái vỏ chuối vàng ươm bị con khỉ “khô” ấy đập bẹp vào mặt. Đau lắm. Mukuro đi mua kem về thấy vậy liền xỉa con khỉ mấy nhát. Xong, đời con khỉ đã tiêu thật sự, thằng bé hứa về đến nhà sẽ thắp cho con khỉ vài cây nhan và cúng cho em nó nải chuối thật bự.
Mọi chuyện sẽ bình thường làm sao nếu không có việc lúc anh kéo thằng bé ra khỏi con khỉ, anh đã vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn của nó và khiến nó đỏ mặt ngượng ngịu. Lúc ấy, thật sự là nó đã nghe thấy nụ cười khẽ của anh.Và gương mặt nó còn đỏ hơn nữa khi anh thoáng lướt môi qua vành tai nó. Cả đầu nó nóng rang và mang màu của trái cà chua đang chín.
Tối về cả hai vẫn tắm chung như bình thường. Lúc anh chà xà phòng lên lưng, thằng bé thích lắm cứ cười một mình, chắc anh không làm sao đâu ha. Nhưng nụ cười cũng nhanh chóng tắt ngúm, trong làn nước ấm thằng bé cảm nhận được cánh tay anh vòng qua eo để kéo nó sát về phía anh. Lạ, sao nó lại thấy nhột thế này, anh có biết là mình đang làm cái gì không. Không chỉ vòng qua eo mà tay anh còn khẽ chạm lên đùi nó. Anh lại cười nữa rồi. Nụ cười anh như đang khủng bố nó vậy. Tội, thằng nhỏ đứng dậy rồi chuồn nhanh.
-Em không tắm nữa.
Gương mặt thằng bé đỏ dựng đến là đáng yêu.
Đến lúc ngủ, thằng bé cố gắng quên hết những cái chạm nhẹ lúc sáng để đi ngủ nhưng … đến trời cũng không thương nó. Cảm giác nhột nhột đó cứ ám lấy thằng nhỏ, chỉ đến khi nghe anh gọi nó mới sực tỉnh.
-Tsuna, hôm nay trời lạnh lắm đó, qua đây ngủ với tôi.
Trời ạh, lúc nãy thôi anh còn khủng bố tinh thần nó bằng những hành động (mà theo nó là) cực kỳ nhạy cảm mà bây giờ anh đã quay ngoắt 180 độ còn vẫy vẫy tay kêu nó lên ngủ chung. Nhưng phận làm em thì không thể không nghe lời người lớn. Thằng bé đành ngoan ngoãn ôm gối lên nằm chung.
Đặt gối xuống thằng bé cố gắng nằm sát mép giường nhưng không thể, ngay khi nó có ý định dịch người ra thì đã bị anh kéo sát vào người rồi ghì chặt. Gương mặt nó tựa vào vồng ngực anh. Không được rồi, tim nó giờ lại đập liên hồi những tiếng “doki doki” kì cục và đôi má đỏ dựng như trái cà chua. Nếu cứ tiếp tục thế này thì tim nó sẽ vỡ ra mất. Loáng thoáng nó còn nghe cả tiếng cười của anh.
Hic, thế này thì nó chết thật rồi.
[TBC]